Anh đem bầu ra xắt sội nhỏ, con ruốc thì rửa sơ để ráo nước. Bắc nồi nước lên anh cho ruốc vào luôn, nước vừa sôi anh cho bầu vào. Kế đến nêm muối, bột ngọt rồi thêm hành lá và bắc xuống. Anh bảo không nêm đường vì nước canh bầu đã ngọt sẵn rồi và người Huế không ăn món ăn nêm đường.
Khi lên mâm cơm, tôi háo hức nếm thử xem hương vị món này thế nào, và so sanhs với món canh bầu tôi vẫn ăn. Chà! Nấu đơn giản thế mà vẫn ngon thật. Vẫn ngọt mát và mát đến ….đổ mồ hôi. Chẳng những không nhạt mà còn ngọt không thua kém gì nấu với cá trê, tép bạc. Cái mùi con ruốc lạ lạ mang nét đặc trưng riêng của xứ Huế thật đặc biệt. “Đúng là chú thích ăn chứ không sành ăn thật”, ông anh tính quái khi thấy tôi bới cơm liền tay.
Tôi lại học thêm được một điều nữa là canh bầu kiểu Huế phải ăn chung với ớt xanh và chén nước mắm. Có lẽ cái món bình dân này dễ ăn dễ nấu nên cũng dễ biến hóa thành nhiều kiểu khác nhau nhưng vẫn ngon như nhau. Ăn xong, anh bầy nước mát ra rồi kể tôi nghe một câu chuyện thú vị về canh bầu. Có một anh nhà nghèo ăn uống không lấy gì làm sang nhưng hễ gặp người là khoe rằng mình chỉ ăn toàn cao lưỡng mỹ vị. Một hôm có cô gái đi ngang nhà, thấy anh này chỉ ăn mỗi món canh bầu thì hỏi: “Tưởng anh chỉ ăn toàn cao lương mỹ vị thôi chứ, hóa ra anh cũng ăn món bình dân này à?”. Anh nọ bình tĩnh rung đùi mà đáp rằng:
Không ngờ món canh bầu bình dân này lại ẩn chứa bao điều thú vị. Chắc tuần sau tôi lại ghé nhà anh lần nữa thôi.