Mẹ thương yêu của con!
Thế là một mùa khai trường nữa lại về, những ngày đầu tháng chín với con vừa quen lại vừa lạ.
Con nhớ, nhớ lắm cái cảm giác được nắm tay mẹ, để những ngón tay nhỏ nhỏ xinh xinh nằm trọn trong bàn tay đầy chai sạn của mẹ, cái cảm giác ram ráp nhưng lại ấm áp đầy yêu thương của buổi tựu trường bao nhiêu năm về trước.
Đã mười hai mùa khai trường trong niềm vui con được hân hoan mở lại cuốn sách sau những ngày hè rong ruổi, vẫn là mẹ đó với những lo toan bộn bề nhưng vẫn chăm lo cho con được học hành như bao đứa bạn cùng trang lứa khác. Giờ phút này, phải lần bước trước ngã rẽ của cuộc đời, con chợt nhận ra nhiều điều hơn thế...
Mười hai năm, mẹ lo cho con ăn học tảo tần chỉ bằng gánh hàng rong vẫn oằn trên đôi vai vốn hằn sâu những nỗi đau từ thuở ấy. Con như một chú nai ngơ ngác chỉ biết hưởng, biết nhận mà chẳng hề biết suy tư. Mẹ vẫn dãi dầu mưa nắng, vẫn bước những bước nhọc nhằn trên mọi nẻo đường...
Con biết, con vào đại học rồi mẹ sẽ càng nhọc nhằn hơn. Con biết nụ cười hạnh phúc của mẹ khi biết tin con đỗ đại học vẫn giấu đi những giọt nước mắt lo âu, phiền muộn. Biết làm gì khi con thấy mình càng xa mẹ dần khi năm học mới này đến, biết làm gì khi gánh nặng vật chất càng đè nặng lên vai mẹ khi con đi học xa nhà. Biết làm gì khi con mới chỉ là tân sinh viên và đang chỉ bước những bước đầu tiên đến giảng đường. Con muốn mẹ của con bớt cực nhọc hơn nhưng giờ đây con vẫn chưa thể làm gì cho mẹ, con vẫn mang trong mình một nỗi đau của một đứa con nghèo sợ mẹ mình làm việc quá sức...
Con cũng qua rồi cái thuở đòi mẹ hái ông trăng về ngủ cùng con, đòi mẹ buộc cơn gió lại để chiếc diều của con bay lên trong gió, cái thuở bắt bướm hái hoa, thuở rong chơi để trưa về mẹ lấy roi quất đít... Mẹ của con, xin mẹ hãy yên lòng, con của mẹ sẽ không làm mẹ thất vọng đâu. Con đã hiểu ra nhiều điều, và nhiều điều hơn thế nữa. Con biết có nhiều bạn còn khó khăn hơn con nhưng vẫn quyết tâm đến trường. Con biết, mẹ luôn mong con trưởng thành và giỏi giang... Một bức thư gửi mẹ nhân ngày khai trường là quá ít ỏi so với bao nhiêu năm mẹ thức khuya dậy sớm lo cho con từ cây viết, lọ mực, sẽ là quá ít khi bấy nhiêu năm nay con chưa kịp nhận ra để trân trọng những điều đó...
Và một mùa thu nữa lại về trên những con đường đầy lá vàng bay, một mùa tựu trường nữa lại đến trên mọi miền của đất nước. Con đã trở thành một sinh viên khăn gói xa nhà, xa mẹ, xa miền quê nghèo với hạt lúa mang dáng hình những giọt mồ hôi của mẹ.
Con sẽ tìm cho mình một chỗ đứng trong xã hội để một ngày kia nụ cười của mẹ sẽ không còn âu lo. Để mỗi mùa thu về, con lại được nghe ngân nga câu hát....ngày đầu tiên đi học....con mắt ướt nhạt nhoà...bên mẹ của con. Để con nhận ra nhiều điều, nhiều điều hơn thế nữa trong những yêu thương, tảo tần và lo toan của mẹ…
Mẹ yêu thương của con! |