PV: Xin anh cho biết hoàn cảnh sáng tác của bài thơ "Về Thôi" mà NS Phạm Duy rất tâm đắc?
Lưu Trọng Văn: Năm 1994, tôi cùng nhạc sĩ Văn Thành Nho có một chuyến công tác sang Malaysia, sau đó, sang Singapore thăm một người bạn là nhạc sĩ Võ Tá Hân. Tại nhà riêng của NS Võ Tá Hân, chúng tôi được trò chuyện qua điện thoại cùng nhạc sĩ Phạm Duy (lúc bấy giờ đang ở Mỹ). NS Phạm Duy khen ngợi bài hát: Đất nước lời ru của Văn Thành Nho,. Tôi ngôì nghe nội dung cuộc trao đổi và chợt ngộ ra rằng, người nhạc sĩ tài hoa ấy còn nặng lòng với quê hương nhiều lắm. Tôi bèn nói với người bạn già của cha mình rằng: "Chú đi lâu không về, 19 năm rồi, chú về đi!". Người NS già trầm ngâm một lúc rồi bảo: "Tôi cũng muốn về, nhưng còn vướng bận một số việc, hiện tôi đang phổ thơ Hàn Mạc Tử và viết về Kiều...". Nghe ông nói vậy, tôi hiểu, trong sâu thẳm tâm hồn, ông là một người yêu nước thiết tha, nên việc ông về, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Ngay đêm ấy, những điều cảm nhận được từ cuộc trò chuyện đặc biệt ấy đã thôi thúc tôi viết nên bài thơ "Về thôi".
|
Tôi đã về một nửa trong các con tôi...
|
Sau đó, tôi trở lại nhà anh Võ Tá Hân, tôi đọc bài thơ ấy cho Phạm Duy nghe (cũng chỉ qua điện thoại). Nghe xong, ông im lặng. Một thời gian sau, bài thơ được đăng trên tờ Hợp Lưu ở hải ngoại, trước đó là một bài viết của Phạm Duy về âm nhạc. Báo Tuổi Trẻ xuân năm ấy cũng đăng lại bài thơ này, ghi là "tặng P.D". Thời gian sau đó, tôi và nhạc sĩ vẫn liên lạc với nhau, ông vẫn gửi tặng tôi những đĩa nhạc ông mới sáng tác, còn tôi thì gửi tặng ông những tập thơ của tôi. Sau này, ông có phổ nhạc bài thơ Về thôi của tôi với nhan đề:Trăm năm bến cũ và con trai ông là ca sĩ Duy Quang đã thể hiện khá thành công. |