Có nổi nhớ nào như nổi nhớ chiều nay
Khi đám mây cuối mùa hạ đến,
Ta ngẩn ngơ giữa phương trời xa lạ.
Ôi nổi nhớ !
Ta nhớ như in bến đò CHỢ BIỆN
Đưa ta đi xa cách nghìn trùng,
Dẫu ta biết ra đi là tiến bước,
Sao lòng ta xao xuyến lạ thường.
Ta vẫn nhớ những tháng ngày thơ ấu
Ở quê nhà bên bếp lửa đơn sơ.
Có bữa cháo nưa mẹ nấu ngọt ngào .
Vẫn biết ra đi là tiến bước,
Sao lòng ta vẫn cứ nôn nao
Cứ xao xuyến bồi hồi chi lạ …
Ta vẫn nhớ mùa lũ đến,
Nước tràn qua con đường Đập mong manh
Con đường độn đã bao lần che chở
Tuổi thơ ta mang bao nỗi nhọc nhằn
Ôi mảnh đất mang nhiều kỷ niệm
Dẫu ở phương nào ta vẫn nhớ không nguôi!
Sài Gòn 27/7/013
Đặng Việt
|