Ôn Bích người ở làng mô? Hồi đó hỏi ai cũng lắc đầu. Mấy đứa bạn của tôi ở làng Thế Chí Tây nói ôn Bích là người làng Đại Lược của mi. Nhưng tôi chắc chắn ôn Bích không phải người làng tôi. Lại có người nói nhà ôn Bích ở mô đó bên kia sông Ô Lâu. Rồi có người cho biết ôn Bích người ở ngoài Quảng Trị. Mới đây, mới biết đích xác ôn Bích là người làng Thanh Hương, một làng quê bên này sông nhưng ở gần Quảng Trị cách làng tôi khoảng 5 cây số. Nghe dân làng Thanh Hương kể, ôn Bích học hành thế nào không biết nhưng ông có trí nhớ tốt. Đọc được cả mấy đoạn kinh Phật rồi truyện Kiều nữa. Ôn họ Trần tên Chửng.
Ôn Bích hiền hay dữ thì không biết nhưng cái mặt ôn tướng tá lắm, nhất là bộ râu quai nón đen sậm hai bên má và đôi mắt sâu. Bởi thế hồi nhỏ người lớn ở làng tôi vẫn hay mang ôn Bích ra dọa mấy đứa trẻ không chịu ăn, không chịu ngủ. Một người bạn gái của tôi kể: Hồi nhỏ mình sợ ôn lắm! Mỗi lần đứng chơi ngoài đường mà thấy ôn Bích đi ngang qua là hai chị em chạy vô nhà liền đó. Tuy vậy, đó là con gái chứ mấy đứa con trai thì thấy ôn Bích cũng vui, cũng gần gũi…
Ôn Bích mặc cái quần ống rộng màu cháo lòng, dây quần là sợi dây chuối khô rứa mà không bị tuột mới hay. Ôn có bị điên không cũng không ai dám chắc. Nhưng hay cái, nhà mô có kỵ (giỗ) to là ôn Bích xách cái bị đệm tới, không nói năng chi cả. Chủ nhà biết ý phải dọn cho ôn ăn một cộ riêng. Ăn xong uống nước, trút thức ăn thừa vô bị, cũng không thèm lấy tăm xỉa răng mà ra ngoài bụi tre trước ngõ bẻ một lóng ngậm vô miệng rồi đi… Ôn Bích mất cũng chừng 20 năm rồi nhưng bây chừ người dân ở miệt bên kia phá Tam Giang vẫn hay nói đùa mấy đứa mà nhà ai, việc gì cũng biết là “ôn Bích”! Mà răng nói thằng bạn tôi giống ôn Bích hè, chắc là cái tướng đi cứ nghênh ngang giữa đường không biết sợ ai chứ hắn không phải là đứa chuyện chi cũng biết… |