Mùa Xuân dần tan,
Sương còn đọng trong mắt đàn gà con mới nở,
Lầm lủi phì phò, mấy chú Bò u uể oải kéo Xi măng ra biển .
Độn cát ẩn hiện trong vòm Keo...
Tiếng kèn đám ma đưa Ôn về nơi lòng đất
Mệ thẩn thờ mất ngủ .
Mệ hỏi lẩn:
Khi mô Mệ mới " đủ tuổi" để Mệ đi bây?.
Không mần chi được nữa, sống mần chi!
Hắn cứ hay la tau :
Ỳ, dọt quái Mệ ơi.!?
Mệ ngồi đó cứ hay làm ràm...
Mệ ngậm thinh, khói lam chiều lòn quấn đọt tre ,
Xóm côi, thoảng nghe vãng tiếng ru ai,
À ơ ! ơi à ơi!
Mệ hớn hở,
Mạ hắn ru con không có bài bằng Mệ mô!
Che tay ngang tráng ngó ra cươi,
Mấy O đi mô rứa bây,
Mấy O bửa ni đi chơi về khuya hơn Mệ bửa tê...
Không phải gà gáy hoang mô? mà do điện sáng canh đầu?!!
Nghe cây Xăng nơi chợ héo khô, thương mấy xe Cày bây hí.
Chợ đông , tau nghe nói rau cá cấy chi cũng cao.
Đám Cưới, tạ Lăng, tròn Tháng ...
Ôn mi bửa tê hay nhăn mặt vì giấy thiệp nhiều,
Còn tau thì ưng dã đò quên ngày...
Con Bé chị đi họp lớp, rồi O, Chú Út hắn cũng họp luôn.
Lúa rẽ,
Lưng Mệ như cong thêm ra ...
Ngày 8 tháng 3,
Chị Hai, chị Cả, chị Dâu, bé Chị đi sòng sạ,
Mệ tìm hâm lại trét cá Cấn ăn với sét cơm khi hôm,
Nước trong tét mút đã nguội làm ấm lòng Mệ.
Bây chừ thấy Mệ đã già,
Xuốt cươi, cươi rộng.
Đường từ bếp lên nhà Mệ đã thấy xa.
Giêng hai rồi Mệ vẫn ngồi bên trét lả,
Mệ quàn cái áo dạ của Ôn để lại ,
Lấy hơi,
Ôn đi rồi để Mệ chơi vơi.../.
9.3.2011
Đặng Văn Kường
|