Chú ấy tên là Nguyễn Văn Quang ( bà con thường gọi Chú là Hùng Sưa) ,trước khi qua đời được đưa về an táng tại quê nhà ( thôn 4 xã Điền hòa ) thì Chú đã cùng vợ con sống ở Ninh Thuận, vợ Chú không có sức khỏe nên cũng không làm ăn gì hơn ai được, kinh tế gia đình phụ thuộc vào đôi vai gầy của một mình Chú, vừa lo thuốc thang cho các con bệnh hoạn ( hai con gái Chú đều bị bệnh "mất bình thường" đã phát bệnh và qua đời hết 1, còn 1 đứa đang sống ), vừa lo cho các con ăn học lập nghiệp, Chú có 2 con trai, hiện tại một đứa đã có vợ con làm ăn lam lũ trong miệt vùng sâu của Đăk Lăk, còn 1 cháu hiện đã theo vào học được trường Đại học ( Kinh tế ?!) trong Sài Gòn, khi Chú ra đi chỉ để lại cho Thím chỉ là nỗi cô đơn cuối nẽo đường đời, để lại cho các con một khát khao ước mơ còn mãi treo nơi thất vọng trong cố gắng vươn lên đổi đời cho kiếp trước.
Ngày xưa ( theo mail Anh ấy giới thiệu ) lúc đi làm đồng mệt nhoài trong nắng tháng 4, Thím đưa nước uống ra muộn, Chú giận Thím đã chặt luôn cả bình nước ( bằng ống đạn), sau khi nguội giận Chú cũng đã làm thơ nịn Thím như để xua tan ... Thím chỉ biết ... thương thêm
" Trưa hè trời nắng chang chang
Tức mình mụ vợ chặt ngang ấm liền ..."
Và đây xin tỏ cùng người đọc bài thơ " Khóc Mệ " do Chú sáng tác lúc đưa tiễn người thân đến nơi chín suối. Như nén nhang lòng, cả tôi và anh bạn cùng cung kính lên hương hồn Chú; xin chia sẽ cùng cùng gia đình và mong sao cho những người trong gia đình của nhà Chú bớt khổ hơn, mong sao cho trời đất thuận hòa cho Thím sớm trả hết nợ mướn lo xe đưa về và tổ chức tang Chú, cầu mong Thím làm chóng có tiền đủ phí đi cắt chuyển hộ khẩu ở Ninh Thuận ra để cùng bà con chòm xóm sớm tối có nhau, mong sao cho Em ( trai ) đứng vững được trong sân trường đại học , và cho Em ( bé đang bệnh ) được nụ cười tươi vui bên bát cơm Mẹ bón ban chiều ...Mong sao...Mệ thấu hiểu cho lòng Chú....
KHÓC MỆ
Tác giả : Nguyễn Văn Quang
Mệ nay vĩnh viễn cuộc đời
Theo sau lưng Mệ ngậm ngùi tiễn đưa
Hết rồi những buổi sớm trưa
Xuống lên thấy Mệ, gió đưa mây hồng...
Mệ đi vào cuối mùa Đông,
Ngàn mây ủ rũ trời trông thật buồn,
Hạ quan (*) nước mắt trào tuôn
Dương gian âm cảnh, đôi đường phân ly.
Đường đời vạn nẽo bước đi,
Tình thương của Mệ, Cháu ghi cả lòng...
ĐVK
(*) Quan = quan tài . |